Một trong những “điều” mình làm nhiều nhất trong năm 2023 vừa rồi có lẽ là “không làm gì”.
Nghe có vẻ kỳ lạ nhỉ?
Nhưng khi nhìn lại một năm qua, mình nhận ra, mình không có mấy tiến bộ hữu hình về mặt vật chất, như có nhiều tiền hơn, nhiều sự công nhận hơn, nhiều huy chương để tự hào hơn,…
Thay vào đó, mình đã dành nhiều khoảng không cho sự suy tư và chiêm nghiệm.
Đó có thể là một buổi chiều tản bộ ngắm nhìn cỏ cây, những ngày lang thang nhiều vòng dưới bãi biển,…
Những khoảnh khắc mà, có lúc được đong đầy bởi sự mãn nguyện, thảnh thơi, nhưng rất nhiều lúc, là những nỗi sợ, suy tư, và câu hỏi về tương lai không chắc chắc.
Theo thước đo của một người hiệu suất trước đây, có lẽ năm vừa rồi là một khoảng thời gian cực kỳ không hiệu suất.
Bởi gần như mình vừa tiến lên một chút, lại ngay lập tức lùi lại, vì cảm thấy có gì đó “sai sai”, có gì đó không đúng.
Thế là lại tìm sang một ngã rẽ mới.
Cứ như vậy, những bước đi cứ tiếp nối như một đồ thị hình sin. Lên và xuống như một chiếc tàu lượn cao tốc.
Ấy vậy mà, khi bình tĩnh và an yên nhìn lại mọi thứ.
Mình phát hiện ra rằng, ôi, hình như tất cả những lên xuống ấy đều được đặt đúng vị trí của nó một cách hoàn hảo.
Và đều vô cùng giá trị để từng bước mình được tiến sâu vào ngôi nhà nội tâm vững vàng ở bên trong.
Không có một chi tiết nào là thừa.
Dù là những khoảnh khắc mình ngồi nhìn mây trôi.
Tất cả đều có ý nghĩa và chỗ đứng của riêng nó.
Những khoảng không mình dành để đặt câu hỏi về cuộc sống, để ngồi trong suy tư, hối tiếc, chất vấn, hoài nghi,…
Tất cả đều không vô nghĩa.
Những mảnh ghép ấy như những sợi chỉ đan khéo léo, hoà quyện vào bức tranh của cả một sự sống.
Mà, giờ đây khi nhìn lại, mình biết ơn vô cùng.
Vì, chính những khoảnh khắc ấy, khiến cho mình được trải nghiệm về những gia vị vô cùng mới mẻ, và rất “con người”.
Mình được nhìn thấy một phần loay hoay, vô định, thất bại để không còn gắn vào chiếc nhãn của một người hoàn hảo, tốt, đẹp và thành công.
Những khoảnh khắc ấy giúp mình trở nên cực kỳ bình thường và hoà nhập với nhiều sự bình thường khác trong cuộc sống.
Nó giúp mình cảm thấy không còn sự tách biệt, mình và người khác, mình và những gì tâm trí gán cho là sai, là thất bại, là bất thường.
Qua khoảng không ấy, mình tin, điểm rơi là những khoảng thời gian rất đẹp và quý giá, để được chiêm nghiệm và nhìn thấy những phần khác biệt bên trong một con người.
Có những nghĩ suy, những lắng lo mà trên đỉnh của thành công ta không có được.
Ấy là gia vị để sự sống này được trải nghiệm ở một tầng sâu hơn và trọn vẹn hơn.
Kết lại một năm với rất nhiều điểm rơi, nhiều cái chạm, mình cảm thấy nhẹ và an.