Hôm nay mình có dịp ngồi lại cùng chị để chuyện trò về một năm.
Mình biết ơn cuộc trò chuyện này, vì tự nhiên mở lòng một lúc, mình nhìn ra bản thân đã khác hơn trước rất nhiều.
Thả lỏng
12 tháng của một hành trình nhiều thử thách và gập ghềnh, mình nhận ra trái tim đang mềm hơn, mắt dịu đi và bước đi một đôi mắt dịu dàng và nhiều sự bình thản.
Mình bớt điều khiển, mong cầu để đi xa hơn ngoài thời điểm của hiện tại.
Mình dễ chịu, bằng lòng và trân quý những giản dị xung quanh.
Khi đã chứng kiến bản thân té ngã, vụn vỡ, xấu xí, thất bại,…
những điều ấy, làm mình “bình thường” và chân thành.
Mình cười khù khờ với chị khi nói về những chuyện đã qua.
Mình đã chứng kiến nhiều nước mắt hơn là nụ cười.
Có những nỗi buồn ít khi được nói ra, có những giọt nước mắt của hối tiếc, có khi là ngân ngấn nước mắt của những điểm rơi vô hình,…
Tất cả, tạo nên một bức tranh sống động.
Khiến mình lùi lại để được ngắm nhìn.
Không còn chạy nhanh đến trước để giành quyền kiểm soát.
Mình không còn cảm thấy có ai khác buộc phải thay đổi để tốt hơn vị trí họ đang đứng.
Mỗi khoảnh khắc đều có ý nghĩa và đều giá trị như nhau.
Mình thôi nhúng tay vào dòng chảy diệu kỳ của thiên nhiên.
Để cho dòng chảy ấy được vận hành và nhẹ nhàng tháo gỡ từng nút thắt.
Nhẹ nhàng
Mình hôm nay có thể cười để kể với chị về một năm nhiều trắc trở đã đi qua.
Mình thừa nhận là một con số 0 tròn trĩnh về mặt vật chất.
Nhưng vụn vỡ lại là thứ tài sản vô giá mình may mắn nhận được.
Bởi đi qua đó, mình đã học được nhiều hơn tất cả những năm thành công cộng lại.
Giai đoạn chênh vênh không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Mình đã gọi đó là một năm đau đớn và “trầy trụa”.
Nhưng sự trầy trụa ấy đã gọt đi những chai sạn và cũ kỹ, để lộ ra một làn da mới mẻ ở bên trong.
Rơi rớt đi những nhãn dán hay tài sản hữu hình, nhưng mình chưa bao giờ cảm thấy giàu có và sống động hơn thế.
Cảm giác của một sự bắt đầu.
Một cách hoàn toàn, nhẹ nhõm và tự do.
Có lẽ, mình sẽ không đánh đổi điều gì để làm mất đi một trái tim mềm mại, một đôi vai nhẹ nhàng, và bước đi thong dong.
Đi đâu, làm gì cũng được, chỉ cần khi nào muốn, có thể nhoẻn miệng mỉm cười.
Vậy là đủ và an.
Cảm ơn chị,
Cảm ơn mỗi cuộc hội thoại, vì mỗi lần trò chuyện, chúng mình lại bén rễ sâu hơn và chân thành nhiều hơn.