2023 với mình không phải là một năm của thành tựu mà là năm của rất nhiều những điểm rơi và bài học.
Bắt đầu bằng một chuyến đi đến Chiangmai, quỹ đạo cuộc sống mình cũng thay đổi từ đó.
Chuyến đi khiến mình có rất nhiều suy ngẫm về những gì đã, đang, và sẽ làm.
Những cái thấy mới, những con người mới cùng với tình yêu và niềm đam mê trong mắt họ khiến mình đã bật khóc, bật cười, và không còn có thể đóng chặt cửa trái tim.
Chiangmai với mình là một cánh cửa lớn.
Đó là nơi mình gặp được những tâm hồn đồng điệu và nơi làm cho mình được có cảm giác trở về nhà.
Sau trải nghiệm ấy, rất nhiều câu hỏi được đặt ra.
Mình sẽ làm gì tiếp theo và làm thế nào để chuyển tải nguồn cảm hứng đang hừng hực ở bên trong.
Điều tiếp theo là gì, và mình sẽ trải nghiệm nó như thế nào.
Hai tháng tiếp theo ở Khánh Sơn thì lại mang màu sắc của sự tĩnh lặng.
Ở trong thiên nhiên và không thể trốn chạy vào bất cứ điều gì khác, mình được đối diện một cách rất chân thật với chính mình của hiện tại.
Không còn những nhãn mác dịu dàng, đằm thắm, tham vọng, chăm chỉ, hay thành công,… Tất cả bắt đầu rơi xuống, mình đối diện với rất nhiều mảnh vỡ và ngổn ngang chưa từng được thu dọn.
Núi rừng ở đây đã ôm ấp một cô gái với bao băn khoăn cùng những mơ ước đang còn cháy bỏng.
Mình đã khóc, đã cười, và đã trải qua thật nhiều cung bậc cảm xúc.
Sau thời gian quay về thiên nhiên và ở trong im lặng, mình quay trở lại để tiếp tục dấn thân vào những hành trình mới.
Khoảng thời gian ấy khó khăn và nhiều thử thách.
Nhưng dường như thử thách càng nhiều, thì càng có nhiều thứ được rơi ra, và len lỏi qua những kẽ nứt ấy là ánh sáng của sự sống, sự hiểu và tình yêu thương.
Mình trải nghiệm lại tất cả những vòng lặp trước đây ở một mức độ sâu hơn.
Như một quả lắc, mình luôn có xu hướng không làm gì, hoặc làm rất nhiều và tự “đốt cháy” bản thân.
Mình đã ở trên quả lắc ấy rất nhiều năm, và giai đoạn này như một đỉnh điểm để mình có cơ hội được tỉnh thức nhìn nhận và học hỏi.
Trong lúc kiệt sức nhất, mình nhớ tới bài học quy hàng và thả lỏng.
Khi càng đau đớn và mệt mỏi, hãy ở đó và đừng trốn chạy.
Hãy nhân cơ hội đó mà hoàn toàn hiện diện và mở cửa trái tim.
Trong sự kiệt sức, mình tưởng tượng trái tim như đang mở ra và thu nhận mọi thứ, thay vì đóng lại và đè nén như trước đây.
Đó cũng chính là khoảnh khắc, mình nhận ra sự kỳ diệu của việc thả lỏng.
Sự quy phục làm mình như trở thành một dòng nước mát trước mọi thử thách và nỗi đau.
Những mảnh vỡ tạo nên phép màu
Đi qua một năm với nhiều điểm rơi và rất nhiều thử nghiệm, mình cảm thấy như một bức tranh với vô số mảnh vỡ với đầy hình thù kỳ lạ.
Nhưng, khi ngồi nhìn ngắm bức tranh ấy, mọi thứ quyện vào với nhau một cách hoàn hảo.
Không có sự kiện nào là không cần thiết, dù đó có là một tai nạn, một quyết định sai lầm,
Tất cả đều có một vị trí và vai trò hoàn hảo để tạo nên bức tranh lớn, để tạo nên chính mình ở thời điểm hiện tại.
Khi suy ngẫm lại bài học từ từng sự kiện xảy ra, mình thật thán phục trước sự sắp đặt hoàn hảo của mọi thứ.
Nếu không có những mảnh vỡ, những khe hở, hay những sai lầm, mình sẽ không thể học bài học của tình yêu thương, tha thứ và sự chấp nhận toàn vẹn.
Nếu không có những thử thách và khoảnh khắc khó chịu, đớn đau, mình sẽ không thể tìm về ngôi nhà bình an ở phía sâu bên trong.
Mình sẽ không thể nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở bất kỳ điều gì bên ngoài, mà là điểm lõi trường tồn và không bao giờ mất đi ở bên trong chính bạn.
Điểm lại một năm với 0% lợi nhuận về mặt kinh tế, mình cảm thấy biết ơn, tự hào vì 100% lợi nhuận thu về từ rất nhiều bài học và mất mát.
Năm nay có lẽ sẽ ăn mừng theo một cách rất khác, không dựa vào thành công tính bằng con số, mà bằng một rổ đầy ắp những trải nghiệm, vấp váp, và một tầng kết nối sâu hơn với bản thân cùng sự sống.
Biết ơn thật thật nhiều.